Trong nhân
gian có biết bao câu chuyện về mẹ chồng nàng dâu, đề tài này có rất nhiều những
mẩu chuyện hay và gây tranh cãi không ít cho bao người. Đặt vào tình thế nào
cũng đều có mặt đúng mặt sai của nó, dù là ở phận con dâu hay mẹ chồng cũng đều
có những lý lẽ để khiến người ở giữa là người chồng – người con trai nhà cảm thấy
khó xử. Sau đây mình xin thuật lại một câu chuyện về mẹ chồng nàng dâu dựa trên
cốt chuyện về truyền thuyết ở Đài Loan có tên là “Làm sui với thần tiên”.
Ngày xưa dân
làng thường lập các miếu thờ các vị thần linh để họ phù hộ, bảo vệ dân làng khỏi
những yêu quái hay giúp đỡ họ thu được mùa màng bội thu. Và bộ tộc Thanh
Hoa (bộ tộc Ếch thần) cũng được dân làng sùng bái lập miếu thờ hàng ngày cúng tế để người dân có thể được thần giúp đỡ khi gặp khó khăn. Về phía Thanh Hoa
thần, ông có một người con gái tên là Lệ Nương, ông hết mực yêu thương cô con gái độc nhất này nên rất nuông chiều cô gái đó. Được cha nuông chiều nên thành
ra ngạo mạn. Ngoài ra Thanh Hoa thần còn nhận thêm một cậu con trai nuôi,
đó chính là Liễu Thanh, anh là người phàm nhưng lại được Thần cưu mang nhận nuôi từ
nhỏ và dạy cho phép thuật. Bộ tộc Thanh Hoa rất sợ rắn nên Thanh Hoa thần muốn chọn cho con gái mình
một lang quân không sợ rắn để có thể bảo vệ con gái mình thật tốt.
Một ngày đẹp
trời Thanh Hoa Thần cùng con trai nuôi là Liễu Thanh ngồi trên miếu thờ được người
dân trong làng lập nên để thờ cúng, hai cha con đang trông ngóng xem có thanh
niên trai tráng nào trong thôn thỏa mãn được yêu cầu không sợ rắn của ông hay
không thì thật may thay hai người nhìn thấy có hai thanh niên trẻ đang đi đồng
về mệt nên nghỉ tại miếu Thanh Hoa. Hai chàng trai ngồi nghỉ thì bỗng dưng trên
cây đa có một con rắn bò xuống. Một cậu trông vậy nên sợ quá chạy mất còn hô
lên: “Rắn! Rắn kìa” và kéo cậu con trai kia đi. Hai cậu cùng bỏ đi khiến hai
cha con Thanh Hoa thần nói với nhau rằng: “Thanh niên trai tráng gì mà có con rắn
cũng sợ”, ông bày tỏ vẻ mặt thất vọng thì Liễu Thanh nói: “Cha à hay chúng ta về
đi đừng kén rể nữa được không?” Thanh Hoa thần lắc đầu thất vọng thì bỗng dưng
một cậu trai trẻ quay lại cầm theo cái sọt và nói: “Con rắn to như vậy đem về
nấu canh thì chắc ngon lắm đây. Hà hà” cậu trai tráng kia vui vẻ xách sọt lên về.
Mọi hành động của cậu con trai đó đã được Thanh Hoa thần cùng Liễu Thanh nhìn
thấy rõ, ông tỏ ra rất vui sướng và làm phép biến con rắn thành con ếch thắt nơ
trên người. Chàng trai trẻ xách sọt lên vai thì bỗng thấy nhẹ cậu bỏ xuống thì
rắn đâu mất tiêu rồi mà chỉ nhìn thấy một con ếch đeo nơ, chàng trai bất ngờ đến
giật mình: “Tại sao rắn biến thành ếch?” Thanh Hoa thần cười rồi làm phép bắt
chàng trai trẻ kia vào Thanh Hoa quốc của mình. Chàng trai trẻ bỗng nhiên được
khoác trên người bộ tân lang và vào một vương quốc khác, cậu ta nhìn thấy Thanh
Hoa thần thì vô cùng khiếp sợ còn la lên: “Yêu quái!”. Lệ Nương từ đâu bước ra
với vẻ mặt kiêu sang không thèm nhìn chàng trai lấy một cái mà nói:
- Con tưởng
hai người đi đâu hóa ra đi tìm phu quân cho con sao?.
Thanh Hoa thần nghe thấy
vậy nói:
- Nhưng chàng trai này không sợ rắn, hắn là một chàng trai tốt đó con à.
Lệ Nương quyết không nghe và nói với vẻ không hối tiếc:
- Con còn không biết người
này tên là gì? Ở đâu? Con không muốn lấy!, Thanh Hoa thần thấy vậy hạ giọng:
- Con không thích người này sao? Vậy thì con cũng phải ra điều kiện để cha
có thể tìm cho con một người chồng ưng ý chứ!.
Về phía Liễu Thanh, anh ta từ
nhỏ đã sống cùng với hai cha con Thanh Hoa thần nên anh ta đã thầm thương trộm
nhớ Lệ Nương. Lệ Nương cũng đoán được Liễu Thanh thích cô nhưng cô cũng chỉ coi
Liễu Thanh là sư huynh nên cô không có ý nào khác. Sau khi Liễu Thanh đứng đó nhìn
hai cha con nói chuyện, anh ta liền thả chàng trai đó đi:
- Con nghĩ là Lệ Nương
nên lấy một người có thể hiểu muội ấy làm phu quân của muội thì muội ấy mới có
thể hạnh phúc được.
Vừa nói Liễu Thanh vừa biến trên tay một bông hoa đem tặng cho Lệ Nương. Lệ Nương
trông vậy liền cười và nói:
- Vẫn là Liễu Thanh tốt nhất, ngày nào cũng biến ra
một loài hoa khác nhau tặng cho muội. Lệ Nương cầm trên tay bông hoa rồi xoay
múa xúng quanh khiến cho Thanh Hoa thần và Liễu Thanh cảm thấy vui vẻ hơn, cô
cười tươi nói:
- Cha ơi! Nếu muốn tìm phu quân thì nên tìm người nào giống Liễu
Thanh thì tốt. Liễu Thanh thấy vậy nói:
- Lệ Nương muội nói tiếp đi!.
Bản tính Lệ nương rất mơ mộng nên cô với vẻ mặt
tươi cười ao ước gặp một chàng trai lạ vào một ngày trời mưa vì có duyên họ mới
gặp được nhau như vậy. Liễu Thanh thấy vậy liền biến cầm trên tay chiếc ô và một
chút mưa rồi nhẹ nhàng qua chỗ Lệ Nương giả dạng như mong ước của Lệ Nương.
Thanh Hoa thần nhìn vậy liền vui vẻ nói: “quả là một cái kết bất ngờ”. Ai dè Lệ
Nương quay ra đấm “bụp” một cái vào mũi Liễu Thanh khiến cho Liễu Thanh và
Thanh Hoa thần giật mình. Liễu Thanh choáng váng nói:
- Lệ Nương muội nói đi muội
muốn ta phải làm thế nào ta sẽ làm theo ý muội.
Lệ Nương với vẻ mặt tức giận
quát:
- Nói cho hai người biết, từ nay hai người không được kén rể cho muội nữa nếu
muốn muội sẽ tự đi tìm phu quân cho mình.
Lệ Nương tức giận bỏ đi, Liễu Thanh
gọi với lại nhưng Lệ Nương không nghe vẫn chạy tiếp quyết tâm ra ngoài tìm hiểu
dân tình. Thanh Hoa thần và Liễu Thanh nhìn nhau không nói gì chỉ biết lắc đầu
một cái. Liễu Thanh lặng lẽ đuổi theo cô.
Thanh Hoa thần
là Thần động vật trong nhân gian, ông có thể gọi mưa trừ sâu giúp dân làng thu
mùa màng bội thu. Lệ Nương sau khi cải trang thành người bình thường thì liền
chạy ra khỏi Thanh Hoa quốc với vẻ mặt rất hào hứng, Liễu Thanh lặng lẽ đi theo
cô nhưng đã bị cô phát hiện và nói:
- Tại sao huynh cứ đi theo muội vậy?
Liễu
thanh với vẻ mặt lo lắng:
- Huynh đi theo muội để bảo vệ muội sợ muội gặp
nguy hiểm.
Lệ Nương tinh nghịch:
- Huynh yên tâm muội có pháp thuật mà có
người khác sợ muội chứ muội không sợ người ta đâu. Muội muốn ngao du để xem
tình hình dân gian ra làm sao, huynh cứ về nói với cha muội rằng không phải lo
cho muội đâu muội tự biết bảo vệ cho bản thân, còn huynh nữa nếu cứ theo muội
muội sẽ không thèm nhìn mặt huynh nữa đâu.
Liễu Thanh nghe vậy đành chấp nhận
và không đi theo Lệ Nương nữa. Liễu Thanh buồn rầu tự nói:
- Lệ Nương! Lẽ nào
trong đầu muội huynh mãi là đại ca của muội sao?.
Lệ Nương
lang thang vào làng thì bắt gặp ba đứa trẻ con đang bắt hai con ếch trọi nhau.
Lệ Nương nhìn vậy, tức giận chạy đến nắm lấy tay hai đứa trẻ và quát:
- Mấy đứa
trẻ nghịch ngợm này dám ăn hiếp ếch con hả, ta phải dạy dỗ các ngươi mới được!.
Một đứa bé vùng chạy thoát rồi Lệ Nương bắt một bé gái cho lên thành giếng đè cổ
bé gái đó và nói to:
- Ta phải dạy dỗ các ngươi mới được, tuy nó chỉ là con ếch
con nhưng nó có sinh mạng, các ngươi muốn ăn hiếp nó sao sẽ không yên với ta
đâu, đúng là những đứa trẻ hư đốn mà!
Ba đứa trẻ luôn miệng nói: “Thả ra! Thả
ta ra! Buông ra! Buông ra đi mà”. Từ đâu chạy đến một chàng trai trẻ - đó là
Thiên Trợ, Thiên Trợ liền kéo Lệ Nương ra và quát:
- Sao cố dám bỏ đứa bé này xuống
giếng hả? Cô có phải là người không vậy?
Lệ Nương tức giận nói lại:
- Huynh
không nhìn thấy à! Những đứa trẻ hư đốn này cạy lớn mà ăn hiếp ếch con, tôi chỉ
dạy dỗ chúng, làm người phải biết nhân từ, phải biết yêu thương động vật. Huynh
xem chúng đang làm gì kìa!.
Thiên Trợ đáp trả lại:
- Đạo lý làm người, đạo lý
nhân từ ư. Được! Vậy tôi hỏi cô, tại sao cô lại đẩy đứa bé kia xuống giếng, cái
đó cô gọi là nhân từ sao?
Lệ Nương tức tối: “Huynh!!!” Cô liền bày trò dung
phép khóa mồm Thiên Trợ lại khiến Thiên trợ không nói được mà chỉ phồng mồm lên
kêu ộp ộp, rồi cứ nhảy lên nhảy xuống. Cảnh tượng ấy khiến Lệ Nương như trút được
bực tức, mấy đứa trẻ quay ra cười với Lệ Nương và ngây thơ nói: “Vui quá! Vui
quá!” Về phía Thiên Trợ, anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà ức nhảy lên nhảy
xuống miệng ậm ờ nói được câu:
- Sao
tôi cứ nhảy thế này! Hay mình bị trúng tà! Cô đang cười gì chứ! À! Chắc chắn là
cô bày trò rồi
- Đâu! Làm gì có! Chắc tại huynh làm nhiều việc xấu quá nên bị báo ứng rồi!
Haha!
Thiên Trợ
lôi chiếc vòng cổ ra và nói:
- Bùa này của tôi đã được Thiên Hậu Nương Nương yểm
hóa, yêu ma quỷ quái mau tránh ra xa!
Lệ Nương
vênh mặt lên cười đắc trí, lòng thầm nghĩ: "Thanh Hoa chúng tôi cũng là thần bên
Thiên Hậu, tôi không sợ huynh đâu"
Thiên trợ vẫn
cầm sợi dây bùa trong tay và lẩm bẩm:
- Sao lại bị vô hiệu vậy? Chắc chắn là
mình gặp yêu quái đạo hạnh cao thâm rồi! Yêu nữ đừng tưởng cô biến thành người
rồi thì tôi sợ cô. Đợi tôi về làng rồi tôi sẽ tìm đạo sỹ thu phục ngươi.
- Được thôi! Bây giờ tôi sẽ bịp miệng của huynh lại
Lệ Nương liền
dùng phép bịt miệng Thiên Trợ lại không cho Thiên Trợ nói nữa mà chỉ nghe tiếng
“ộp ộp” từ trong miệng Thiên Trợ phát ra. Thiên Trợ nghĩ: Tại sao mình lại kêu
như ếch thế này , yêu nữ này chỉ biết dùng phép thuật để trêu trọc người khác.
Thiên Trợ bèn quay lại lấy một con rắn to trong sọt rồi quay ra hù dọa Lệ Nương.
Mấy đứa trẻ con sợ liền bỏ chạy, còn Lệ Nương với bản tính đã sợ rắn từ trước rồi
nên nhìn thấy rắn thì cô đã tá hỏa kểu lên: “Rắn! Rắn! Ấy! Đừng mà! Đừng mà!” Lệ
Nương hốt hoảng chạy đi thì Thiên Trợ liền cầm cả sọt rắn chạy theo Lệ Nương miệng
không ngừng nói: “Yêu nữ đứng lại!”. Lệ Nương tinh nghịch chạy về Thanh Hoa quốc
rồi xuyên qua cây chạy vào nhà, Thiên Trợ đuổi theo đến miếu Thanh Hoa thì
không thấy Lệ Nương đâu, Thiên Trợ liền lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao yêu nữ kia chạy đến
đây rồi lại biến mất” Thiên Trợ bèn mang vẻ mặt khó hiểu trở về nhà. Liễu Thanh
ngồi trên cây tu luyện chợt nhìn thấy tất cả nên thầm nghĩ “Người này tìm Lệ
Nương có chuyện gì vậy?”. Liễu Thanh lặng lẽ đi theo Thiên Trợ và đã biết được nơi ở của anh ta.
Như vậy, cuộc
gặp gỡ giữa Thiên Trợ và Lệ Nương đã khiến Lệ Nương cảm thấy thế nào? Liệu hai
người còn cơ may gặp lại hay không?
Lệ Nương chạy
nhanh về Thanh Hoa quốc liền đâm sầm vào cha cô. Cha cô thấy lạ bèn hỏi:
- Con
gái à! Sao con lại hốt hoảng chạy về đây thế này!.
Lệ Nương
nhăn mặt nói:
- Cha ơi, có người bắt rắn hù dọa con, hắn còn luôn miệng bảo con
là yêu nữa đó
- Kẻ nào mà dám to gan như vậy? Dám ức hiếp con gái của cha à! Hây, đúng là chưa
thấy qua tài là chưa đổ lệ. Được rồi, cha nhất định phải tìm xem hắn là ai?
Liễu Thanh từ
ngoài bước vào nói:
- Con biết, con biết người đã bắt rắn hù dọa Lệ Nương khiến
Lệ Nương hoảng sợ như vậy. Hắn chính là chủ tiệm rắn – Lâm Thiên Trợ.
- Lâm Thiên Trợ!
Thanh Hoa thần nói dứt câu ông đi lại chiếc thủy kính và nhìn vào đó. Hình ảnh
đập vào mắt đó là hình ảnh quán của Thiên Trợ. Lệ Nương nhìn thấy rắn trong
quán Thiên Trợ nên rất sợ lùi lại một bước.
Thiên Trợ là
con trai của Thiết Công Đạo, cha Thiên Trợ mất từ khi cậu còn nhỏ tuổi nên hai
mẹ con nương tựa nhau mà sống. Thiên Trợ là một chàng trai trẻ tuổi, thư sinh
và rất hiền lành, tốt bụng. Nhà Thiên Trợ có quen một cô nương tên A Châu, A
Châu được mẹ Thiên Trợ rất quý mến và coi như dâu con trong nhà chỉ đợi Thiên
Trợ đồng ý là tác hợp cho hai người. Tính tình A Châu và thân thể cô không khác
gì đàn ông, đặc biệt A Châu còn mọc râu bên mép nên càng giống nam nhi, cô và mẹ
Thiên trợ đều có võ nên vừa bán hàng vừa biểu diễn võ thuật với dao và con rắn
trên tay. Thiên Trợ là đầu bếp chính, anh ta nấu canh rắn bán cho bà con. Quán
của mẹ con Thiên Trợ rất đông khách, người ra người vào tấp nập, mọi người đều
cười nói vui vẻ. Thiên Trợ bất chợt quay ra nói với A Châu: “Châu à! Đa tạ muội
ngày nào cũng đến quán giúp mẹ con huynh, huynh rất biết ơn muội. Mà dù gì muội
cũng là con gái nên biết bảo vệ mình một chút, không nên vì giúp đỡ mẹ con
huynh mà khoác con rắn to và nặng hơn trăm kg như vậy lên người. Thật không tốt
cho sức khỏe”. Từ lâu A Châu đã rất yêu Thiên Trợ nên được Thiên Trợ quan tâm vậy
cô tỏ ra rất vui mừng và quay ra nói với mẹ Thiên Trợ: “Thím à! Tuy con với
Thiên Trợ chưa kết phu thê nhưng huynh ấy đã coi con là thê tử, huynh ấy còn
quan tâm con và còn lo cho con khi con biểu diễn với thím gặp gặp nguy hiểm. Quả
thực thấy huynh ấy nói như vậy làm con rất cảm động”.
Lệ Nương,
cha cô và Liễu Thanh sau khi nghe cuộc nói chuyện như vậy liền quay ra nói:
- Hây!
Cha à, nghe cô ta nói chuyện mà con muốn nổi hết da gà lên rồi nè.
- Đúng là tên này đã hại con. Cha sẽ trút giận hắn cho con
Thiết Công Đạo
múc một bát canh rắn đưa cho Thiên Trợ mang ra cho khách ăn, bỗng nhiên Thiên
Trợ bị một bác gọi với lại hỏi chuyện:
- - Thiên
Trợ sao cậu lại múc da rắn cho tôi vậy mà không phải là thịt rắn?
- - Sao
lại có chuyện như vậy, rõ ràng là vừa rồi là thịt rắn mà. Thiên Trợ băn khoăn
nói.
A Châu và mẹ
Thiên Trợ cùng chạy lại xem và giật mình tự thắc mắc với nhau lại có chuyện lạ
lùng như vậy:
- - Rõ
ràng là vừa tôi làm rắn đã bỏ da ra rồi mới đưa cho con trai tôi nấu mà. Không
tin mọi người có thể lại coi nồi canh rắn tôi nấu, vẫn còn trên bàn nè.
Mọi người đều
chạy lại chỗ nồi canh rắn thì chao ôi “là ếch” – mẹ Thiên Trợ nói, tất cả mọi
người đều trố mắt lên nhìn và không hiểu đang xảy ra chuyện gì. A Châu cũng ngạc
nhiên thốt lên câu: “Sao canh thịt rắn lại là canh thịt ếch thé này? Mà ếch còn
sống nhăn nữa”. Mọi người dân đều nhao nhao lên cùng nói: “Thật là quá đáng mà,
chắc chắn là Thanh Hoa thần đang tác quái, mọi người mau đi thôi!” Tất cả mọi
người cùng nhau bỏ chạy mặc cho mẹ con Thiên Trợ gọi lại cũng không nghe. Cả ba
người cùng quay ra cúng bái:
- - Thanh
Hoa thần à! Sứ giả ban mưa à! Chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi, xin ông đừng
trêu trọc chúng tôi nữa được không vậy? Làm ơn đi mà!
Nói rồi mẹ
Thiên Trợ quay ra dúi đầu Thiên Trợ một cái rồi nói:
- - Chắc
chắn là thằng quỷ này rồi, đắc tội Thanh Hoa thần
- - Con
không có mà, con có làm gì đâu mẹ
- - Lại
còn cãi là không có à …
Ba cha con
Thanh Hoa nhìn thấy vậy đều rất đắc ý mà cười sung sướng vì đã trả thù được cho
con gái cưng của ông. Đặc biệt là Lệ Nương cô cười không ngớt, rất mãn nguyện.
Ngay sau đó,
mẹ con Thiên Trợ làm lễ vật đến miếu Thanh Hoa cùng khấn vái:
- - Thanh
Hoa thần! Tôi là Thiết Công đạo, nó là con trai tôi Thiên Trợ. Hôm nay chúng
tôi cố tình cầm đùi gà này cùng đĩa rau mặn đến đây để xin lỗi ông. Nếu chúng
tôi có đắc tội gì với ông xin ông đại nhân đại lượng đừng so đo gì với chúng
tôi mà bỏ qua cho chúng tôi được không?
Thiên Trợ và
mẹ cậu ta đều không biết Thanh Hoa thần cùng con gái Lệ Nương và Liễu Thanh
đang đứng ngay trước mắt họ. Họ quan sát xem hai mẹ con định làm gì. Mẹ Thiên
Trợ giục:
- - Thiên
Trợ à, con mau quỳ xuống lạy Thanh Hoa thần đi nào
- - Tại
sao con phải quỳ gối trước ông ta chứ, con có làm gì sai đâu. Chẳng phải Thanh
Hoa thần này có phù hộ chúng ta bội thu không? Đã bao lâu rồi thôn ta chưa có
mưa, sâu bệnh thì hoành hành ngày càng nhiều, lúa thì không mọc nổi, nước trong
giếng thì sắp cạn khô rồi sao? Làm thì có thần nào suốt ngày rảnh rỗi không chịu
làm, trọc giận ông ta thì bị sao chứ.
Thanh Hoa thần
tức đến nỗi không nói được lời nào mà trợn tròn mắt lên nhìn Thiên Trợ chửi mắng
mình. Thiết Công Đạo nghe thấy vậy cũng trợn mắt nhìn Thiên Trợ. Lệ Nương đứng
bên nói một câu khích tướng:
- - Người
này không biết tốt xấu gì hết. Sao có mùi khét vậy ta?
Lệ Nương
quay ra nhìn cha cô thì thấy cha cô tức xì khói tai ra, Liễu Thanh và Lệ Nương
đều căng thẳng.
- - Cái
tên nhóc thối này đúng là to gan, dám sỉ nhục ta à, ta phải dạy dỗ ngươi!
Trên tay mẹ
Thiên Trợ đang cầm hương cúng thì bỗng nhiên ba nén hương cùng cháy to. Bà hốt
hoảng sợ và hô lên
- - A!
Cháy! Cháy rồi! Cái thằng hư đốn này, mau quỳ xuống xin lỗi Thanh Hoa thần đi
có biết chưa hả?
- - Con
không muốn. Mẹ, mẹ coi đi xem con nói có đúng không, chúng ta việc gì phải quỳ
lạy ông thần hẹp hòi này. Đi về thôi mẹ.
- - Không
được đâu.
Hai mẹ con
Thiên Trợ dằng co nhau trong khi Thanh Hoa thần thì tức giận nói:
- - Trước
giờ không ai dám nói ta như vậy. Ta phải dạy dỗ ngươi.
Nói rồi
Thanh Hoa thần định giơ tay làm phép hại Thiên Trợ thì bị Liễu Thanh ngăn cản:
- - Cha
à!
- - Con
đừng có cản ta
- - Nếu
như cha tùy tiện dùng phép thuật thì dân trong thôn sẽ bất mãn với cha đó.
Hai mẹ con
Thiên Trợ ra về còn Thanh Hoa thần thì vẫn chưa hết bực bội. Lệ Nương nghĩ thầm: "Trên đời này chưa ai dám nói chuyện với cha như vậy trừ mình ra. Người tên
Thiên Trợ này đúng là quá to gan". Thanh Hoa thần tức giận vẫn nói với giọng bực
bội:
- - Con
xem Thanh Hoa thần này chẳng nhẽ lại không giúp gì cho dân làng hay sao?
- - Có
chứ! Cha giúp dân làng trừ sâu, ban mưa giúp, sao lại có chuyện đó được. Liễu
thanh nói.
- - Cha
ơi! Chuyện đã xảy ra rồi chắc chắn là có nguyên nhân, chi bằng chúng ta về xem
qua thủy kính xem tình hình ra sao. Lệ Nương đáp lại.
Ba cha con Lệ
Nương cùng về Thanh Hoa quốc mở thủy kính ra xem thì đúng như lời Thiên Trợ
nói, dân làng kêu than Thanh Hoa thần không còn phù hộ dân làng nữa, ruộng khô
cằn, mưa không được giọt. Thanh Hoa thần nhận ra lỗi của mình nhưng Lệ Nương
cương quyết:
- - Tuy
rằng Lâm Thiên Trợ đã nói thay dân nhưng thái độ của hắn thì không thể chấ nhận
được. Con sẽ thay cha tìm cách trừng trị hắn.
Nói rồi Lệ
Nương liền quay bước bỏ đi. Sau khi hai mẹ con Thiên Trợ từ miếu về, Thiết Công
Đạo luôn miệng cằn nhằn Thiên Trợ. Bà e rằng sau này sẽ khó làm ăn sinh sống
khi đã đắc tội với Thanh Hoa thần. Thiên Trợ với vẻ mặt đáng thương vẫn cố gắng
phân trần với mẹ cậu. Rồi Thiên Trợ nói Thiết Công Đạo đi về trước để cậu ta có
thể lên núi bắt thêm ít rắn về bán. Thiết Công Đạo dặn dò con trai cẩn thận rồi
bà cũng về trước. Lệ Nương đi theo Thiên Trợ và bày trò trị tội anh. Cô
giả dạng làm một bà lão cao tuổi ngồi trên một mỏm đá đợi lúc Thiên Trợ đi gần
tới thì ra sức kêu la. Với bản tính lương thiện sẵn có, Thiên Trợ nghe thấy tiếng
kêu lạ không thể nào bỏ mà đi, cậu ta tiến lại thì thấy một bà lão đang ngồi
đó, cậu hỏi:
- - Bà
lão bà bị sao vậy? Sao bà lại ngồi đây? Nhà bà ở đâu vậy?
- - Tôi
tuổi cao sức yếu rồi, bệnh cũ tái phát nên phải ngồi đây nghỉ. Cậu có thể dẫn
tôi về nhà được không?
- - Được
ạ! Nhà bà ở đâu vậy? Tôi sẽ đưa bà về
- - Nhà
tôi ở trên núi, phải làm phiền cậu rồi.
Lệ Nương đắc
trí vì đã lừa được Thiên Trợ theo đúng ý định của mình..
- - Cẩn
thận! Cẩn thận!
- - Được
rồi!
- - Bà
à có cần tôi gọi đại phu đến không vậy?
- - À!
Không cần đâu. Đây chỉ là bệnh già thôi. Tôi có chuẩn bị thuốc ở bên đó. Cậu lấy
thuốc giúp tôi là được.
- - Được
rồi! Vậy bà nói cho tôi biết tôi phải lấy thảo dược gì?
- - Chàng
trai trẻ cậu quả là một thanh niên rất tốt bụng nhưng tôi phiền cậu thử giùm nước tiểu của tôi xem nó
ngọt hay mặn, đắng hay chat để tôi có thể chỉ cho cậu lấy thảo dược. À, thùng
nước tiểu ở đó, làm phiền cậu nha.
- - À
, bà ạ
- - Đa
tạ.
Lệ Nương cười
thầm vì đã đạt được mục đích. Cô liền hóa phép cho nước tiểu từ từ nhỏ vào chậu
khi Thiên Trợ quay đi nghĩ thầm: Hôm nay trước mặt cha ta ngươi đã nói những lời
thối tha. Giờ ta sẽ cho ngươi uống thứ nước còn thối hơn nhiều.
- - À,
xong rồi, người già thật vô dụng đi tiểu một chút thôi mà đã không còn sức lực
nữa rồi. Làm phiền cậu thử giùm tôi.
- - Được
rồi bà. Vì sức khỏe của bà tôi sẽ uống thử.
Lệ Nương
nhăn nhó nhìn Thiên Trợ bê chậu nước tiểu lên và nghĩ: Cái con người này không
biết là tốt bụng thật hay là ngu ngốc nữa đây. Hắn ta dám uống nước tiểu của
mình mà không chíu mày lấy một cái. Đúng lúc Thiên Trợ định uống thì Lệ Nương
không đành lòng gàn lại:
- Ê!
Được rồi! Thôi không càn thử nữa. Tôi đã thấy hết chóng mặt rồi, không cần uống
nữa
- - Có
thật không vậy. Nhưng mà bà vẫn phải nghe lời uống thuốc không bệnh sẽ ngày
càng nghiêm trọng hơn. Bà ơi con nhất định phải uống thử.
- - Ê
ê đã nói là không cần mà. Lệ Nương nói rồi giật lấy chậu nước tiểu nhưng vô
tình lại nhìn thấy trên tay Thiên Trợ có một vết sẹo. Lệ Nương hỏi:
- - Sao
trên tay cậu lại có một vết sẹo này vậy?
- - À
vết sẹo này là do con bị rắn cắn đó. Ngày trước con theo mẹ lên núi bắt rắn, một
lần mẹ con bị rắn đuổi nên con sốt ruột quá đành lấy tay bắt nó, nào ngờ bị nó
cắn trúng.
- - Cậu
đúng là chàng trai hiếu thảo mà.
- - Để
con dìu bà lại giường ngồi, vừa con thấy bà giành lại chậu nước con nghĩ chắc
bà đã khỏe hơn rồi.
- - À
đúng rồi đa tạ cậu
- - A
chết rồi, ngày nay con quên bắt rắn, ngày mai mở quán làm sao được đây. Thôi muộn
rồi con về trước nha hôm nào rảnh con lại qua thăm bà.
- - Được
rồi. Cậu về cẩn thận.
- - Mấy
ngày nay ế ẩm, trời lại không có mưa. Bà con nông dân không có tiền để ăn thịt
rắn. Không biết Thanh Hoa thần này định dở trò gì nữa đây.
Nói rồi
Thiên Trợ bước đi. Lệ Nương nghĩ bụng:"Lâm Thiên Trợ này kể ra cũng không tệ. Hắn
chỉ trích cha của mình tất cả đều vì dân làng. Mình trêu trọc hắn như vậy liệu
rằng có quá đáng hay không. Mình vẫn nên tìm một cách gì đó hóa giải ân oán giữa
mình và hắn". Lệ Nương thở dài suy nghĩ.
Tiệm của nhà
Thiên Trợ tuy là làm ăn buôn bán nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi tầm ngắm của mấy
tên cường hào trong thôn. Vì vậy mà mỗi tháng vẫn phải đóng thứ tiền gọi là phí
làm ăn. Đúng lúc Thiên Trợ về nhà thì bắt gặp cảnh Thiết Công Đạo cùng A Châu
đang trị hai tên cường hào phá tiệm để lấy tiền nhưng Thiết Công Đạo và A Châu
không chịu nộp nên đã đánh lại hai tên đó. Thiên Trợ hiền lành nên về bắt gặp cảnh đó liền xin:
- Hai vị đại ca à! Nhà chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ thui cần gì phải nộp phí chứ! Mẹ à! A Châu! Có muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh hai người đánh thế này thì làm sao mà mở được quán nữa.
- Thiên Trợ, muội xin lỗi! Chả qua là muội không kịp thời khống chế bản thân thui, chứ muội không cố ý làm vậy đâu mà. Hai người các người, còn không mau cút về chưa, nhớ mở to mắt ra mà nhìn nếu không ta đánh cho ngươi thành chó phải bò về nhà đó có biết chưa?
- Hơ! Bò về nhà sao? Tôi cho cô biết lúc vừa nãy là tôi nhường cô thui chứ tôi chuẩn bị hết rồi. Vào đây! (Một tên trong số hai tên đó lên giọng nói với A Châu rồi từ đằng sau xuất hiện thêm hai tên to cao nữa)
- Nè Các người định làm gì vậy? Ỷ đông hiếp yếu có phải là đàn ông không?
- Đừng có nói nhiều bắt họ lại.
Nói rồi tên đó cho hai tên mới vào bắt lấy Thiên Trợ lôi ra. A Châu cùng Thiết Công Đạo không biết làm gì khi nhìn thấy Thiên Trợ bị bắt lấy. Một tên lấy gậy đánh vào bụng A Châu khi cô định bước đến kéo Thiên Trợ. Mẹ Thiên Trợ đỡ cô đằng sau. A Châu ôm bụng nói:
- Dám đánh tôi sao? Mấy người muốn chết rồi thì phải? Các người chán sống rồi. hư hờ hư hơ ơ ơ ơ.. (Vừa nói A Châu vừa gồng mình lên khiến cho đám đàn ông nhìn thấy đều kinh ngạc. A Châu giơ hai tay thành hai nắm đấm bước tới phía bọn họ khiến họ phải lùi bước vì kinh sợ. Một tên cầm gậy cứ liên tục đánh vào tay A Châu nhưng cô vẫn tỏ ra như không. Cô túm lấy gậy hắn quăng đi rồi túm lấy cổ áo hắn nhấc lên cầm hai tay bê gọn hắn lên cao)
- Muốn chết rồi!
- A cứu tôi với! Cứu tôi với!
- Yaaaa (A Châu dùng hết sức ném tên đó vào đồng bọn khiến bọn họ ngã dúi dụi với nhau). Thế nào muốn đánh hay không? (A Châu hùng hổ bước tới phía bọn họ)
Mấy tên kia lồm ngồm bò dậy, tên nào cũng khiếp sợ và cùng nhau bỏ chạy. A Châu cùng Thiết Công Đạo được thế xông lên:
- Thế nào? Có gan thì đừng có chạy, quay lại đây, mau lên.
Thiên Trợ khốn khổ cũng bị ngã như mấy tên đó, A Châu lúc này mới quay ra đỡ Thiên Trợ dậy:
- Thiên Trợ! Huynh có sao không? Có đau ở đâu không vậy?
- A Châu à! Sao muội lại thô lỗ đến vậy? Đuổi người ta đi được rồi, đâu cần động tay động chân. (Thiên Trợ vẫn còn đau nên vừa đứng lên vừa nói vừa xoa gối).
- Người ta thấy huynh bị ăn hiếp, nhất thời không biết sức lực từ đâu tuôn ra nữa. Muội đang nghĩ cái này chắc chắn là sức mạnh tình yêu đó. hiiii (A Châu không kìm nén được vui sướng õng ẹo đánh mông một cái vào Thiên Trợ khiến Thiên Trợ ngã dúi một cáu nữa xuống đất đau điếng)
- Thiên Trợ! (A Châu cùng mẹ Thiên Trợ quay ra cười thì không thấy Thiên Trợ đâu, hai người nhìn xuống đất thì...) Thôi chết rồi. Thiên Trợ. Huynh có sao không?
- Không sao đâu!
- Thiên Trợ, muội xin lỗi huynh!
Ba người đó cùng đứng dậy nhưng không hề hay biết Lệ Nương đã dùng phép khiến cho họ không nhận ra sự có mặt của cô ở đó. Cô đã chứng kiến hết cảnh ba người nói chuyện với nhau. Lệ Nương đắc ý cười:"Hai người này đúng là trời sinh một cặp! Đúng là mắc cười quá!. hiiii
Ba người nhà Thiên Trợ đi tới bàn giữa nhà. Thiết Công Đạo bê một bao sắc rắn to thì A Châu nhanh nhẹn:
- Thím à! Để con làm cho! hiii
Mẹ Thiên Trợ mới quay ra thì thầm nhỏ với Thiên Trợ:
- Thiên Trợ à! A Châu từ nhỏ đã sống gần chúng ta (ờ), lại giúp đỡ hai mẹ con chúng ta (hờ). rồi hai mẹ con chúng ta cũng coi nói là người trong nhà rồi (Đúng vậy! Đúng vậy!) Nó lại kế bên nhà. Mẹ có thể nhìn ra là nó rất thích con đó. Hay là thế này đi, mẹ sẽ chọn cho con ngày lành rồi tổ chức hôn lễ cho hai đứa.
- Cái gì! Kêu con lấy A Châu hử!
A Châu đứng bên cạnh nghe thấy Thiên Trợ nói to vậy, cô đang cầm trên tay chiếc ghế thì bỗng dưng rơi xuống sàn nhà, miệng tươi cười rạng rỡ:
- Thấy ghét quá à! Làm gì có ai như vậy chứ! Thím à! Cha mẹ của con đã mất từ sớm, hôn sự của người ta phải nhờ thím làm chủ rồi.
A Châu vừa nói vừa lắc lư người khiến cho Thiên Trợ nhíu mày nhăn mặt không nói được câu nào.
- Nhưng bây giờ con không biết phải đáp ứng thím như thế nào đây. Thôi con đi về đây!
A Châu vẫn giữ nguyên bộ dạng õng ẹo rồi đi về, vừa đi thì đụng trúng cái ghế cô liền kêu "a" rồi bỏ đi. Lúc này chỉ còn hai mẹ con Thiên Trợ, Thiên Trợ không bằng lòng nói:
- Mẹ! Sao mẹ có thể se duyên tầm bậy như vậy chứ! Con chỉ coi A Châu như huynh muội thôi, sao mẹ lại bắt con lấy cô ấy được chứ.
- Cuối cùng thì con chê A Châu ở điểm nào, A Châu có rất nhiều ưu điểm tốt, mẹ có thể kể cho con từng chuyện từng chuyện một. Thứ nhất...
- Khỏi khởi khỏi... Con cũng biết A Châu là người rất tốt nhưng nếu hai người không yêu thương bên nhau thì sẽ không hạnh phúc đâu.
- Con nghe mẹ nói trước đi. Thứ nhất A Châu có nhiều sức mạnh, làm việc thì chịu khó cũng giống như mẹ. Thứ hai A Châu có khuôn mặt rất phúc hậu nếu rước vào nhà thì sẽ rất chiều phu. Thứ ba A Châu có vòng mông rất căng tròn có thể sinh con đẻ cái rất tốt. Thứ tư A Châu rất thích con là may mắn của con. Thứ năm ..
hai vị kia tha cho vì từ sáng đến tận bây giờ vẫn chưa bán được bát canh rắn nào. Hai tên đó sợ mẹ Thiên Trợ nhưng vẫn ra oai khi Thiên Trợ mở miệng ra xin vậy. Hai tên đó liền bỏ đi. Liệu gia đình Thiên Trợ còn gặp những khó khăn bất chắc gì nữa không. Cái đó hồi sau sẽ rõ.
- Hai vị đại ca à! Nhà chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ thui cần gì phải nộp phí chứ! Mẹ à! A Châu! Có muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh hai người đánh thế này thì làm sao mà mở được quán nữa.
- Thiên Trợ, muội xin lỗi! Chả qua là muội không kịp thời khống chế bản thân thui, chứ muội không cố ý làm vậy đâu mà. Hai người các người, còn không mau cút về chưa, nhớ mở to mắt ra mà nhìn nếu không ta đánh cho ngươi thành chó phải bò về nhà đó có biết chưa?
- Hơ! Bò về nhà sao? Tôi cho cô biết lúc vừa nãy là tôi nhường cô thui chứ tôi chuẩn bị hết rồi. Vào đây! (Một tên trong số hai tên đó lên giọng nói với A Châu rồi từ đằng sau xuất hiện thêm hai tên to cao nữa)
- Nè Các người định làm gì vậy? Ỷ đông hiếp yếu có phải là đàn ông không?
- Đừng có nói nhiều bắt họ lại.
Nói rồi tên đó cho hai tên mới vào bắt lấy Thiên Trợ lôi ra. A Châu cùng Thiết Công Đạo không biết làm gì khi nhìn thấy Thiên Trợ bị bắt lấy. Một tên lấy gậy đánh vào bụng A Châu khi cô định bước đến kéo Thiên Trợ. Mẹ Thiên Trợ đỡ cô đằng sau. A Châu ôm bụng nói:
- Dám đánh tôi sao? Mấy người muốn chết rồi thì phải? Các người chán sống rồi. hư hờ hư hơ ơ ơ ơ.. (Vừa nói A Châu vừa gồng mình lên khiến cho đám đàn ông nhìn thấy đều kinh ngạc. A Châu giơ hai tay thành hai nắm đấm bước tới phía bọn họ khiến họ phải lùi bước vì kinh sợ. Một tên cầm gậy cứ liên tục đánh vào tay A Châu nhưng cô vẫn tỏ ra như không. Cô túm lấy gậy hắn quăng đi rồi túm lấy cổ áo hắn nhấc lên cầm hai tay bê gọn hắn lên cao)
- Muốn chết rồi!
- A cứu tôi với! Cứu tôi với!
- Yaaaa (A Châu dùng hết sức ném tên đó vào đồng bọn khiến bọn họ ngã dúi dụi với nhau). Thế nào muốn đánh hay không? (A Châu hùng hổ bước tới phía bọn họ)
Mấy tên kia lồm ngồm bò dậy, tên nào cũng khiếp sợ và cùng nhau bỏ chạy. A Châu cùng Thiết Công Đạo được thế xông lên:
- Thế nào? Có gan thì đừng có chạy, quay lại đây, mau lên.
Thiên Trợ khốn khổ cũng bị ngã như mấy tên đó, A Châu lúc này mới quay ra đỡ Thiên Trợ dậy:
- Thiên Trợ! Huynh có sao không? Có đau ở đâu không vậy?
- A Châu à! Sao muội lại thô lỗ đến vậy? Đuổi người ta đi được rồi, đâu cần động tay động chân. (Thiên Trợ vẫn còn đau nên vừa đứng lên vừa nói vừa xoa gối).
- Người ta thấy huynh bị ăn hiếp, nhất thời không biết sức lực từ đâu tuôn ra nữa. Muội đang nghĩ cái này chắc chắn là sức mạnh tình yêu đó. hiiii (A Châu không kìm nén được vui sướng õng ẹo đánh mông một cái vào Thiên Trợ khiến Thiên Trợ ngã dúi một cáu nữa xuống đất đau điếng)
- Thiên Trợ! (A Châu cùng mẹ Thiên Trợ quay ra cười thì không thấy Thiên Trợ đâu, hai người nhìn xuống đất thì...) Thôi chết rồi. Thiên Trợ. Huynh có sao không?
- Không sao đâu!
- Thiên Trợ, muội xin lỗi huynh!
Ba người đó cùng đứng dậy nhưng không hề hay biết Lệ Nương đã dùng phép khiến cho họ không nhận ra sự có mặt của cô ở đó. Cô đã chứng kiến hết cảnh ba người nói chuyện với nhau. Lệ Nương đắc ý cười:"Hai người này đúng là trời sinh một cặp! Đúng là mắc cười quá!. hiiii
Ba người nhà Thiên Trợ đi tới bàn giữa nhà. Thiết Công Đạo bê một bao sắc rắn to thì A Châu nhanh nhẹn:
- Thím à! Để con làm cho! hiii
Mẹ Thiên Trợ mới quay ra thì thầm nhỏ với Thiên Trợ:
- Thiên Trợ à! A Châu từ nhỏ đã sống gần chúng ta (ờ), lại giúp đỡ hai mẹ con chúng ta (hờ). rồi hai mẹ con chúng ta cũng coi nói là người trong nhà rồi (Đúng vậy! Đúng vậy!) Nó lại kế bên nhà. Mẹ có thể nhìn ra là nó rất thích con đó. Hay là thế này đi, mẹ sẽ chọn cho con ngày lành rồi tổ chức hôn lễ cho hai đứa.
- Cái gì! Kêu con lấy A Châu hử!
A Châu đứng bên cạnh nghe thấy Thiên Trợ nói to vậy, cô đang cầm trên tay chiếc ghế thì bỗng dưng rơi xuống sàn nhà, miệng tươi cười rạng rỡ:
- Thấy ghét quá à! Làm gì có ai như vậy chứ! Thím à! Cha mẹ của con đã mất từ sớm, hôn sự của người ta phải nhờ thím làm chủ rồi.
A Châu vừa nói vừa lắc lư người khiến cho Thiên Trợ nhíu mày nhăn mặt không nói được câu nào.
- Nhưng bây giờ con không biết phải đáp ứng thím như thế nào đây. Thôi con đi về đây!
A Châu vẫn giữ nguyên bộ dạng õng ẹo rồi đi về, vừa đi thì đụng trúng cái ghế cô liền kêu "a" rồi bỏ đi. Lúc này chỉ còn hai mẹ con Thiên Trợ, Thiên Trợ không bằng lòng nói:
- Mẹ! Sao mẹ có thể se duyên tầm bậy như vậy chứ! Con chỉ coi A Châu như huynh muội thôi, sao mẹ lại bắt con lấy cô ấy được chứ.
- Cuối cùng thì con chê A Châu ở điểm nào, A Châu có rất nhiều ưu điểm tốt, mẹ có thể kể cho con từng chuyện từng chuyện một. Thứ nhất...
- Khỏi khởi khỏi... Con cũng biết A Châu là người rất tốt nhưng nếu hai người không yêu thương bên nhau thì sẽ không hạnh phúc đâu.
- Con nghe mẹ nói trước đi. Thứ nhất A Châu có nhiều sức mạnh, làm việc thì chịu khó cũng giống như mẹ. Thứ hai A Châu có khuôn mặt rất phúc hậu nếu rước vào nhà thì sẽ rất chiều phu. Thứ ba A Châu có vòng mông rất căng tròn có thể sinh con đẻ cái rất tốt. Thứ tư A Châu rất thích con là may mắn của con. Thứ năm ..
hai vị kia tha cho vì từ sáng đến tận bây giờ vẫn chưa bán được bát canh rắn nào. Hai tên đó sợ mẹ Thiên Trợ nhưng vẫn ra oai khi Thiên Trợ mở miệng ra xin vậy. Hai tên đó liền bỏ đi. Liệu gia đình Thiên Trợ còn gặp những khó khăn bất chắc gì nữa không. Cái đó hồi sau sẽ rõ.
Hôm sau,
Thiên Trợ lại lên núi bắt rắn nhưng tiện cậu ghé thăm bà già hôm qua cậu giúp.
Lệ Nương vẫn âm thầm theo dõi Thiên Trợ và tự nói:
- - Hôm
trước tôi vẫn chưa nói xong mà huynh đã xoay người bỏ đi, hôm nay tôi sẽ không
dùng phép thuật xem tôi trị tội huynh thế nào.
Lệ Nương cười
rồi lại cải trang thành bà lão ngồi trên chiếc giường hôm qua cô trêu trọc
Thiên Trợ. Lệ Nương liền đặt bẫy chuột trên nóc nhà. Vừa hay Thiên Trợ xuất hiện:
- - Bà
ơi! Bà có nhà không? Hôm nay con mang thức ăn ngon đến cho bà này.
- - Cậu
vào đi. Hôm qua lúc tôi đi ngủ thì bị trẹo cổ nên giờ không ngẩng lên được nữa
rồi. Cậu có thể lấy giúp tôi ít đồ được không vậy?
- - Dạ
được đồ bà để đâu vậy để con lấy cho.
- - Tất
cả gia sản của tôi nằm trên kèo nhà hết đó. Cậu lấy cho tôi và phải cẩn thận một
chút!
- - À
đúng rồi bà ơi. Con có đem đồ bổ đến cho bà nè. Bà ăn đi cho nóng.
- - Hà,
nếu đã là như vậy tôi không khách sáo nữa nha.
Trong khi Lệ
Nương và Thiên Trợ ở bên nhau thì cha cô không hay biết gì. Ông lo lắng đi đi lại
lại rồi tự nghĩ:"Lệ Nương đã đi mấy hôm liền rồi mà chưa thấy về. Hay lại đi
tìm cái tên Lâm Thiên Trợ đó rồi. Lại còn dặn ta không được xem lén thủy kính nữa.
Hay là ta cứ xem một tý có sao đâu nhỉ". Nói xong Thanh Hoa thần liền quay ra
nhìn thủy kính thì bắt gặp cảnh Lệ Nương và Thiên Trợ…
Lệ Nương múc
bát canh của Thiên Trợ mang cho còn Thiên Trợ thì trèo lên giường với chiếc hộp
đựng bảo vật của bà lão. Không hẹn mà gặp hai người cùng rơi vào tình huống
- - A
a a a đầu rắn!
- - A
đau quá!
Lệ Nương sợ
quá quay ra tìm Thiên Trợ thì vừa lúc Thiên Trợ bị kẹp chiếc bẫy chuột đau quá
hắn bèn ngồi sụp xuống giường. Vậy là môi chạm môi *** làm cho mọi phép thuật của
Lệ Nương biến mất. Hai người cùng mở mắt ra thì đập vào mắt Thiên Trợ là hình ảnh
Lệ Nương. Thiên Trợ trợn tròn mắt nhìn Lệ Nương và nói:
- - Là
cô sao. Hóa ra bà lão là do cô biến thành. Vậy thì lần trước người giục tôi uống
nước tiểu và hôm nay bắt tôi lấy đồ đền là do cô bày trò sao? Sao lòng dạ của
cô lại xấu xa đến vậy?
- - Ai
cho huynh cứ chống đối với tôi làm chi? Hứ
Hai người
không ai nhường ai cùng quay đi thì cha Lệ Nương xuất hiện trên không trung
nói:
- - Lâm
Thiên Trợ ngươi dám hôn con gái ta, ngươi phải lấy nó có biết chưa hả?
- - Con/
Tôi không muốn lấy hắn/ cô ta đâu. Cả hai cùng đồng thanh.
-
Cha
ơi! Không phải cha đã hứa không dùng thủy kính nhìn lén con nữa sao? Tụi con chỉ
là vô tình chạm phải không phải cố ý đâu. Ôi trời ơi đều là ngoài ý muốn hết.
Cha không thể vì chuyện này mà kêu con lấy hắn ta được! Cha cũng biết trước này
hắn cũng mắng con là yêu nữ còn hung giữ nữa. Lệ Nương bực bội nói.
- - Ây
nè nè nè, cô nói tôi gai mắt sao không tự soi lại bản thân mình đi. Can bản là
một con cọp cái vừa mở miệng là nói toàn lời độc địa.
- -
Huynh
muốn cái gì chứ!
Thiên Trợ và
Lệ Nương vẫn găng lên cãi lộn. Cha cô ở ngoài nhìn vào không chịu được:
- -
Thôi
đủ rồi, đừng có cãi nhau nữa. Lệ Nương à! Cha cảm thấy con và Lâm Thiên Trợ có
duyên rất đặc biệt, cha mới lợi dụng cơ hội này để hai người được bên nhau. Lúc
nãy thấy hai đứa than mật như vậy, Thanh Hoa thần này quyết định chuyện gì tuyệt
đối không thay đổi. Trừ khi..
- -
Trừ
khi thế nào? Cha nói đi
- -
Trừ
khi con không dùng đến phép thuật dẫn hắn ra khỏi chỗ này
- - Được
thôi! Cha à! Đấy là do cha nói đó nha. Nếu như con không dùng phép thuật thì là
con thắng nha.
- -
Đúng
vậy! Lời cha đã nói tứ mã nam truy
Lệ Nương và
Thiên Trợ rất tự tin cùng nói:
- -
Được
thôi! Ngọn núi này có nhắm mắt tôi cũng có thể đi ra
- -
Ê
ê ê nè! Huynh đừng có suy nghĩ đơn giản quá có được không? Cha tôi đã nói như vậy
rồi chứng tỏ đã sớm bày kế cho nên ngăn cản chúng ra rời khỏi ngọn núi này.
- - Lần
này thì chết rồi. Đúng là đáng ghét thật. Hai cha con của cô chỉ giỏi dùng phép
thuật trêu trọc người khác thôi à. Nhưng mà cô cũng biết phép thuật hay là nhân
cơ hội này so tài với cha cô đi
- -
Không
có được. Tôi không thể dùng phép thuật vì nó cũng chứng minh được tôi cũng có bản
lãnh riêng
- -
Hây
zời! Sao lúc cần dùng phéo thuật thì không chịu dùng lúc không cần dùng thì cô
lại dùng linh tinh vậy. Lần này thì chớt rồi.
- -
Haha.
Cái biện pháp này của mình cũng không tệ ấy chứ! Lần này sẽ tạo điều kiện cho
chúng cùng giúp đỡ lẫn nhau, cùng đồng cam cận khổ, chúng sẽ cùng vượt qua và
hiểu nhau hơn. Đây quả đúng là một việc tốt mà. Hà hà. Thanh Hoa thần đắc ý cười.
Lệ Nương và
Thiên Trợ cùng bước xuống núi. Đang đi bỗng dưng có gió lớn bụi cát bay đầy trời,
bất giác Lệ Nương nắm lấy tay Thiên Trợ:
-
Sao
tự nhiên trời lại có gió lớn thế vậy?
- - Chuyện
này chắc chắn là do cha tôi làm phép. Hai chúng ta phải nắm tay cho chắc vào
không mất công lại bị gió cuốn đi.
- - Được!
- - Bình
thường ở đây có một con đường nhỏ sao giờ lại là con sông vậy? Lệ Nương cùng
Thiên Trợ bất ngờ với cảnh trước mắt.
- - Không
có sao đâu. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách vượt qua con sông này. Lát nữa
huynh cứ trèo bè trước khi nào mệt thì tới phiên tôi trèo nha. Lệ Nương vừa nói
vừa chỉ vào chiếc bèo gần đó.
- - Được
rồi!
- - À
đi thôi
Hai người bước
tới chiếc bè rồi thay nhau trèo:
- - Từ
nãy cho tới giờ vẫn chưa thấy có chuyện gì. Tôi nghĩ cha cô cũng không có gì lợi
hại lắm. Chúng ta sẽ mau chóng vượt qua con sông này thôi.
- - Cũng
hy vọng là như vậy. Tôi sợ là không có dễ dàng vậy đâu.
Lệ Nương
quay đầu thì nhìn thấy trên mái chèo có một con rắn đang ở đó. Lệ Nương sợ và
thầm nghĩ: “ Rắn! Ôi sợ quá! Hy vọng là nó không trèo được lên đây”. Thiên Trợ
thấy Lệ Nương thất thần liền hỏi:
- - Lệ
Nương! Cô mệt à! Hay để tôi trèo giúp cho. Thiên Trợ vui vẻ nói
Lệ Nương lại
nghĩ nếu mình sợ sẽ bị hắn sỉ nhục nên cô chối:
- - Ơ
tôi không có sao hết. Cũng sắp tới bờ rồi tôi sẽ cố thêm một chút.
Nhưng vẻ mặt
của cô đã bị Thiên Trợ phát hiện nên Thiên Trợ nhìn thấy con rắn liền đi ra bắt
lấy nó rồi nói:
- - Cô
rất sợ rắn mà. Sao không nói trước. Hên quá, mang về nấu canh được rồi.
- - Tôi
đâu có sợ nó, can bản tôi chỉ nghĩ cách chèo qua sông nên không chú ý tới nó
- - Sợ
chết lại còn mạnh miệng. Nói một câu đa tạ cũng chết sao.
- - Đa
tạ huynh. Lệ Nương miễn cưỡng nói.
- - Ê!
Sao rắn lại biến thành ếch nè.
- - Hơ,
con rắn đó chắc chắn là do cha tôi biến thành rồi, dám biến rắn trọc ghẹo tôi.
Đợi tôi trở về rồi chắc chắn kiếm ông ấy tính sổ.
Thanh Hoa thần
đứng bên thủy kính tự nói: “Con gái mình thật là gan, nó nhìn thấy rắn là sợ muốn
chết rồi mà không dùng đến phép thuật. hờ. Có lẽ nó sợ bị Thiên Trợ khinh thường
thôi. Hiiiii, vậy thì người làm cha như mình sẽ tạo cho nó chút ít không khí
tình yêu”.
Thiên Trợ
cùng Lệ Nương đã thoát khỏi con sông đó và tiếp tục đi xuống cách rừng. Lệ
Nương đã mỏi chân thì Thiên Trợ nói:
- - Lệ
Nương à! Phía trước có một cánh rừng, đi qua đó là chúng ta có thể thoát khỏi
ngọn núi rồi. Cô cố lên nha.
Hai người lại
tiếp tục đi trong khi cha cô đang theo dõi từng cử chỉ của hai người đó. Ông liền
nghĩ:”Con gái mình rất thích cảnh lãng mạn ở dưới mưa. Hiiii, vậy ta sẽ ban mưa
cho hai con”
Trời đang nắng
nóng bỗng nhiên có mưa đổ xuống, hai người liền tìm chỗ trú mưa. Bỗng nhiên Lệ
Nương nhìn thấy tổ chim trên cây đang bị mưa trút xuống, cô liền gọi:
- - Thiên
Trợ, ở bên kia có tổ chim non bị ướt mưa kìa! Trên đó lại còn có một con chim
con đang gặp nguy hiểm. Không được tôi phải đi cứu nó xuống.
Lệ Nương đứng
lên thì bị Thiên Trớ kéo lại:
- - Ây
nè nè không được. Cô không thể ra đó được nhỡ cô bị sét đánh thì sao?
- - Không
sao đâu! Trận mưa này chắc chắn là do cha tôi làm phép mới có, ông ấy chắc chắn
sẽ không làm hại con gái của mình đâu mà. Thôi để tôi đi cứu chim con trước đã.
Lệ Nương liền
đội mưa chạy ra chỗ gốc cây mặc cho Thiên Trợ gọi không nghe. Thiên Trợ nhìn thấy
Lệ Nương tới cứu nhưng không cứu được, cậu ta bèn chạy lại kéo tay Lệ Nương lại:
- - Lệ
Nương à, nguy hiểm lắm đó
- - Không
có sao đâu, tôi rất hiểu tính khí cha tôi, ông sẽ không ra tay thật đâu mà.
- - Thôi
được rồi, vậy để tôi cứu nó
- - Ờ
được rồi.
Cha cô nhìn thấy hai người trong thủy kính mà tự trách: "Con gái à! Con phải cẩn thận nha, mình mới cho một xíu mưa mà sao lại có sét thế này. Chẳng lẽ mình lại làm hơi quá tay à". Thiên Trợ từ từ lại chỗ tổ chim, sét và mưa càng lúc càng lớn. Thiên Trợ cứu được mấy chú chim con thì Lệ Nương vui mừng chạy lại thì bỗng dưng sét đánh trúng cái cây gần Thiên Trợ đứng, Lệ Nương nhanh nhẹn chạy lại đỡ cho Thiên Trợ. Vậy là Lệ Nương bị cây đè trúng người ngất đi. Thiên Trợ hốt hoảng quay lại nhìn:
- Lệ Nương!
Thiên Trợ liền bế Lệ Nương lên, còn về cha cô nhìn thấy thế liền dùng phép biến hai người về nhà. Về phía Liễu Thanh không biết vì cớ sự gì mà lại vô tình gặp được A Châu. Liệu hai người này gặp nhau có phải do duyên hay số phận đã an bài họ đến với nhau hay không? Hai người ngồi uống rượu với nhau thì nghe tiếng Thanh Hoa thần liền nói vọng với Liễu Thanh:
- Liễu Thanh à ! Lệ Nương xảy ra chuyện rồi! Con còn không mau trở về đây nữa!
- - Lệ Nương xảy ra chuyện rồi!
Nói rồi Liễu Thanh chạy đi bỏ lại A Châu ngồi gọi với lại.
Thanh Hoa thần đưa con gái nghỉ trong giường. Trong lúc hôn mê ông khóc lóc:
- Lệ Nương à! Tất cả là tại cha! Thử thách cái gì chứ! Cha đã nói với con không được dùng phép thuật thì mới xảy ra chuyện như vậy
- Nếu có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ phụ trách.
- Cậu muốn phụ trách thế nào?
- Tôi.
Thanh Hoa thần và Thiên Trợ đang nói chuyện với nhau thì Liễu Thanh từ ngoài chạy vào hấp tấp:
- Lệ Nương! Lệ Nương!
Liễu Thanh liền túm lấy cổ áo Thiên Trợ và quát:
-- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Nói mau!
- Lệ Nương vì muốn cứu tôi mà đã bị cây đè trúng
Bất ngờ Liễu Thanh liền đấm cho Thiên Trợ một cái làm cậu ta ngã dúi xuống bàn. Đúng lúc đó Lệ Nương liền tỉnh dậy yếu ớt với lấy tay Liễu Thanh, cha Lệ Nương cùng Liễu Thanh cùng quay lại hỏi:
: - Lệ Nương! Muội tỉnh rồi à ?
- Liễu Thanh! Hắn nói sai rồi! Huynh đừng có đánh hắn.
- Con gái bảo bối của cha, con đã tỉnh rồi. Con có thấy khó chịu không?
- Cha ơi! Con đã không dùng phép thuật con đã thắng rồi!
- Được được con thắng con thắng, được được!
Thiên Trợ đứng ngay sau không nói câu gì mà chỉ biết lau miệng còn cha cô nghe nói vậy rất đau lòng nhìn Lệ Nương vừa nói vừa khóc, Lệ Nương nói xong rồi lại ngất lịm đi. Cha Lệ Nương và Liễu Thanh cùng gọi nhưng không thấy cô tỉnh lại. Thanh Hoa thần liền quay lại nói với Thiên Trợ:
- Lâm Thiên Trợ! Hôm nay con gái tôi bị như vậy tất cả đều do cậu hết. Mặc kệ nó có tỉnh hay không cậu đều phải lấy nó.
Thanh Hoa thần nói với vẻ dứt khoát khiến Thiên Trợ không thốt lên được lời nào. Liễu Thanh giật mình khi nghe cha anh ta nói vậy.
Mẹ Thiên Trợ lo lắng tới bài vị tổ tiên Lâm gia khấn bái:
- Lâm gia ơi! Nhất định ông phải phù hộ cho Thiên Trợ. Phải để cho Thiên Trợ bình yên vô sự.
Cùng lúc Thiên Trợ chạy vào quán vừa lúc mẹ anh bái lạy tổ tiên xong. Thiên Trợ liền chạy vào bàn rót lấy bát nước uống nhanh:
- Sao rồi? Thanh Hoa thần có xuất hiện không? Ông ta có tha thứ cho con không?
Mẹ Thiên Trợ lo lắng nhìn anh ta nhưng Thiên Trợ không nói không rằng mà chỉ biết rót thêm bát nước nữa uống. Mẹ anh nhìn sốt ruột liền mắng:
- Bây giờ là sao? Mau nói cho mẹ biết đi xem nào?
- Mẹ à! Thanh Hoa thần ông ta bắt con phải lấy con gái ông là Lệ Nương đó!
- Sao? Con nói gì? Làm sui với Thanh Hoa thần sao? Thật sao?
Mẹ Thiên Trợ nói từng chữ một và trợn mắt lên ngạc nhiên. Thiên Trợ không nói chỉ biết nhăn mặt gật đầu. Thiết Công Đạo vẫn chưa khỏi giật mình liền hỏi Thiên Trợ:
- Con xin lỗi chưa? Mà con xin lỗi kiểu gì mà tới nỗi muốn lấy con gái người ta?
- Con xin lỗi rồi nhưng tại Lệ Nương con gái ông ta đã cứu mạng con đó
- Đợi đợi đợi một chút đã. Con nói con gái ông ta là Lệ Nương
- Dạ!
- Vậy con muốn lấy con gái ông ta làm vợ vậy thì con cái con sinh ra sẽ biến thành cóc hết sao? Lâm gia chúng ta sẽ tuyệt tự tuyệt tôn sao? Vậy bà con hàng xóm sẽ nhìn chúng ta và cười sao? Nhưng đắc tội Thanh Hoa thần thì chúng ta cũng không sống nổi. Trời ơi! Lần này thì chúng ta chết chắc rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hai mẹ con nhìn nhau nhắn nhó tỏ ra bất lực. Mẹ Thiên Trợ đau khổ ngồi xuống bàn, Thiên Trợ bóp vai cho mẹ anh rồi an ủi:
- Mẹ à! Đừng có lo lắng quá mà!
Tục ngữ nói: Can tâm lấy người nghèo đi hết đời còn hơn cùng hoàng đế làm sui gia. Lâm Thiên Trợ muốn lấy con gái Thanh Hoa thần làm vợ sẽ có chỗ dựa vững chắc nhưng không biết là Lâm gia làm sui với bộ tộc Thanh Hoa sẽ là họa hay là phúc. Liệu có rắc rối gì với Lâm gia hay không? Còn về phía Liễu Thanh liệu anh có để người con gái anh yêu thương nhất đi làm vợ người khác hay không? Không biết rằng Liễu Thanh có chịu để yên chuyện này hay không? Thiên Trợ ngồi nghĩ và tự nói:"Mặc dù Lệ Nương có hơi kiêu ngạo nhưng bản tính của cô ấy rất tốt, hi vọng rằng ông trời sẽ phù hộ cô ấy được bình an vô sự."
Sáng sớm hôm sau Thiết Công Đạo dậy ra mở cổng thì đã thấy ngoài cổng của bà là những thứ gì đó trông rất khác lạ. Những thứ đó là của bộ tộc Thanh Hoa khi có người kết hôn. Mẹ anh nhìn liền gọi Thiên Trợ ra. Thiên Trợ từ trong nhà bước ra cũng thấy lạ. Liễu Thanh từ phía xa đi lại. Mẹ Thiên Trợ liền hỏi:
- Cậu muốn làm gì?
- Tôi phụng mệnh Thanh Hoa thần đến đây đem của hồi môn cho Lệ Nương tiểu thư
- Hồi môn, hồi môn sao?
- Sáng mai giờ tỵ tới miếu Thanh Hoa thần rước dâu.
Liễu Thanh không vui vẻ mà tỏ vẻ rất tức giận khi phải nói ra những từ ấy. Mẹ con Thiên Trợ nhìn nhau nhăn nhó, bà liền quay ra nói:
-- Có thể không lấy được không?
- Bà nói đi. Hồi môn gồm có: một hộp hoàng kim, một hộp châu báu. Mời bà nhận giùm.
Từ đâu A Châu chạy tới dang hai tay ra trước mặt mẹ con Thiên Trợ và nói:
- Thiên Trợ là người đàn ông của tôi, không ai được mang huynh ấy đi.
Liễu Thanh nghe A Châu nói vậy không phản ứng gì. A Châu lại nói tiếp:
- Nè! Huynh có đang nghe tôi nói gì không vậy?
Thanh Hoa thần xuất hiện trên bầu trời và cười lớn nói:
- Thật là to gan muốn giành hiền tế của ta sao?
- Thanh Thanh Hoa thần!
- Được vậy ta sẽ biến cô thành con cóc ở trước miếu của ta canh trừng miếu để xem cô còn dám nói linh tinh không?
- Đừng! Đừng mà! Đừng làm như vậy với tôi mà! Ông đừng độc ác với tôi như vậy!
- Thanh Hoa thần! Tôi bằng lòng lấy con gái của ông. Xin ông tha cho A Châu.
- Không tới lượt cậu ra điều kiện với tôi.
Thiên Trợ thấy vậy liền tiến lên một bước. Thanh Hoa thần thấy vậy liền nói:
- Được nể mặt cậu là hiền tế tương lai của tôi. Tôi sẽ tha mạng cho cô ta.
- Đa tạ.
A Châu vẫn không cam lòng mà tiến về phía trước nói: "Nhưng mà.. Nhưng mà. " Mẹ Thiên Trợ liền kéo A Châu lại.
- Gần đây nhân dân không có mưa để cày cấy côn trùng sâu bọ thì hoành hành. Vậy trước một ngày khi con gái tôi xuất giá tôi sẽ nhờ Thiên Lôi cho mưa để dân chúng được làm ăn thuận lợi hơn và cũng để con cháu tôi ra ăn hết đám côn trùng sâu bọ kia.
- Đa tạ Đa tạ!
Mấy người nông dân ngoài đó cảm ơn Thanh Hoa thần rối rít. Liễu Thanh quay đi và nói Thiên Trợ đi theo anh ta vì Lệ Nương đã tỉnh dậy. Thiên Trợ đi theo Liễu Thanh
. Thanh Hoa thần đi vào thăm Lệ Nương thấy cô ngồi dậy liền nói:
- Cha à!
- Con gái, con tỉnh dậy rồi à!
- Cha à! có phải con đã ngủ rất lâu rồi phải không cha?
- Đúng vậy! Con không sao là tốt rồi! Nếu con có mệnh hệ gì cha sẽ cho tên Lâm Thiên Trợ kia một trận.
- Cha à! Cha đừng có nhắc tới hắn nữa. Đều tại hắn mà con thành ra thế này.
- Vậy thì cha sẽ dạy cho hắn một bài học được không?
- Cha ơi! Vậy cha tính trừng trị hắn thế nào?
- Đương nhiên là trước hết sẽ lột da hắn, móc mắt rồi cắt gân tay gân chân hắn cho hắn thành phế nhân luôn.
- Cha ơi làm như vậy có ác với hắn quá không?
- Vậy thì cha sẽ biến hắn thành chồng của con gái cha để con dạy dỗ hắn nhá?
- Con không muốn
- Con không muốn là thật hay là giả?
- Đương nhiên là thật rồi!
- hề hề hề!
Lệ Nương nói vậy nhưng trong lòng cô lại nghĩ khác, đều đã bị cha cô phát hiện ra, ông cười rất khoái chí. Lệ Nương đi ra ngoài chơi. Cha cô liền đi tới:
- Lệ Nương đây là chè đậu đỏ con thích ăn nhất nè. Mau ăn đi con
- Con không ăn.
Lệ Nương nũng nịu nói với cha cô vậy. Cùng lúc đó Liễu Thanh đã dẫn được Thiên Trợ về tới Thanh Hoa quốc:
- Nghĩa phụ con đã dẫn được Lâm Thiên Trợ về đây cho cha rồi nè.
Lệ Nương nghe thấy thế liền quay ra nhìn Thiên Trợ. Thiên Trợ nhìn thấy cô liền cười. Lệ Nương quay ra nói với cha cô:
- Cha ơi! sao cha lại dẫn hắn ta tới.
- Đấy người cha đã dẫn về cho con rồi giờ con muốn sử hắn sao thì sử nhá.
Cha cô liền cấu kết đưa Liễu Thanh ra ngoài giờ chỉ còn lại Thiên Trợ và Lệ Nương.
- Lệ Nương! Sức khỏe của cô thế nào rồi? Lưng của cô còn đau không?
- Nếu tôi còn đau thì tôi đứng ở đây làm gì?
- À à đúng rồi! sao tôi lại hỏi ngớ ngẩn vậy chứ. :) Đa tạ cô đã làm nhiều việc giúp tôi
- Tôi không có giúp huynh cái gì hết. Chẳng qua tôi chỉ giữ lời hứa với cha tôi là không sử dụng phép thuật. Huynh đừng có nghĩ nhiều quá.
Thiên Trợ khôn khéo luôn tay đằng sau lưng Lệ Nương và bẻ một bông hoa cài lên tóc Lệ Nương.
- Chà chà đẹp quá! Nói thật thì lúc cô cười đẹp hơn là lúc cô tru miệng mà lúc cô tru miệng thì đẹp hơn lúc cô tức giận mà lúc cô tức giận thì đẹp hơn lúc cô chửi người khác đó.
- Tôi thấy huynh muốn chết rồi!
Lệ Nương giơ tay lên định đánh Thiên Trợ thì bị anh cản lại:
- Khoan đã! Cô vốn dĩ là con gái của Thanh Hoa thần mà giờ thành cọp cái rồi. haha
Thiên Trợ cười và chạy đi còn Lệ Nương đuổi theo nhăn nhó:
- Huynh đứng lại, sao huynh dám nói tôi là cọp cái hả? Huynh có đứng lại ngay không?
Thiên Trợ liền quay lại ôm lấy Lệ Nương. Lệ Nương bị giữ lại nhưng miệng vẫn luôn mồm hét:
- À huynh dám nói tôi là cọp cái hả, xem tôi trị huynh thế nào đây.
Thiên Trợ nhìn Lệ Nương cười, Lệ Nương vẫn khăng khăng:
- Hà hóa ra huynh bày mưu lừa tôi sao?
- Thôi chúng ta sắp thành vợ chồng rồi mà không thẳng thắn bày tỏ tình cảm với nhau.
Lệ Nương lúc đó mới hết tức giận và khẽ mỉm cười. Thiên Trợ liền bày tỏ:
- Huynh muốn muội đừng làm thần tiên nữa mà hãy về làm vợ của ta. Muội có chịu không?
Lệ Nương mỉm cười xấu hổ gật đầu. Thiên Trợ nói tiếp:
- Không hối hận chứ!
- Không hối hận!
Hai người liền cười và ôm chầm lấy nhau. Trong khi đó Liễu Thanh và Thanh Hoa thần đều chứng kiến qua thủy kính, Liễu Thanh tức giận nói:
- Nghĩa phụ con cho rằng không nên làm như vậy!
- Hầy! Ai nói là oan gia không được làm như vậy? Chỉ cần Lệ Nương thích thì được rồi! Mà còn có người cha này ta sẽ không để con gái ta bị ăn hiếp đâu! hiiiiiiiii!
Vậy là hôn sự của Lệ Nương coi như là đã sắp đặt. Họ được cha cô se duyên cho còn về phía Liễu Thanh và A Châu hai người này không đồng ý đặc biệt là A Châu. Khi nghe được tin Thiên Trợ sắp thành hôn, cô buồn bã đến nhà Thiên Trợ không biết nói gì chỉ biết ngồi khóc trước cửa. Liễu Thanh bước tới nhìn A Châu với vẻ áy náy:
- Huynh tới đây làm gì chứ! Tới tìm tụi tôi sao?
- Tôi tới đây... Tôi tới là...
- Hơ! Con trai gì mà nói chuyện cứ ấp a ấp úng giống y như đàn bà vậy! Sao rồi! Cái người hù dọa tôi hồi sáng bỏ đi đâu mất tiêu rồi!
- Thật ra tôi và cô đều là những kẻ thất bại trong tình yêu.
- Nghe không có hiểu, đừng nói mấy chuyện này với tôi nữa.
- Thật ra chúng ta đều là những kẻ thất tình, tôi không có bạn để mà tâm sự để trút hết nỗi lòng cho nên tôi mới tới đây tìm cô.
A Châu thực sự bất ngờ với câu nói đó của Liễu Thanh, hai người lại rủ nhau uống rượu và cùng hàn huyên tâm sự:
- Nghe huynh nói thì huynh là con nuôi của Thanh Hoa thần, từ nhỏ ông ấy nói một thì huynh không dám nói hai cho nên huynh không có bạn để mà tâm sự.
- Cô nói đúng!
- Được rồi! Kể từ hôm nay A Châu tôi sẽ trở thành bạn của huynh
- Hờ hờ. Làm bạn của tôi sao? Được vì tình bạn của chúng ta cạn ly!
- Cạn ly!
- Hư hừ ! Hai người chúng ta giống như nhũ mẫu của con người ta, đều bị giành lấy rồi. huuuuuu. Tôi không can tâm. Tôi không can tâm. Từ nhỏ khi sinh ra tôi đã gặp Thiên Trợ và được gả cho Thiên Trợ rồi. Huynh mau giúp tôi nghĩ ra cách gì đi. huuuu (Vừa nói A Châu vừa túm lấy cổ áo Liễu Thanh khiến anh không thở được mà chỉ kêu dí dí trong cổ họng)
- Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Tôi sắp tắc thở chết rồi! Ặc ọe
- Xin lỗi! Sức mạnh của tôi là do trời sinh. Huynh mau tìm cách gì giúp tôi đi. Ơ hừ hừ! Thiên Trợ của tôi.
- Đợi đến hôm hai người họ thành thân, cô hãy vẽ một con rắn to trên quần áo của Thiên Trợ để ngăn cản Lệ Nương tiếp xúc với Thiên Trợ. Và lúc đó cô phải nhanh chân thay thế Lệ Nương vào động phòng hoa trúc với Thiên Trợ.
- Có thật không? Được vậy thì chúng ta cùng nhau hợp tác
- Được! Nhất định sẽ thành công! (Hai người cùng nhau tung hô rất to)
Liệu âm mưu của hai người này có thực hiện được hay không và họ có thể làm gì được cặp đôi trời sinh kia. A Châu cầm áo tân lang tới trước mặt Thiết Công Đạo và ngồi xuống ghế. Thiết Công Đạo đi từ bếp ra vui vẻ nói:
- A Châu thực ra trong lòng Thiết Công Đạo thì A Châu mới chính là đứa con dâu tốt nhất.
- Con biết mà!
- Nhưng cứ nói tới rồi nói lui, không biết làm sui với thần tiên và tốt hay là xấu nữa đây. Con xem mới có đính hôn thôi mà đã mang đầy vàng với kim cương tới nhà ta rồi. (Vừa nói Thiết Công Đạo vừa giơ hai bàn tay đeo đầy nhẫn vàng và kim cương ra trước mặt A Châu)
- Đẹp quá! Hồi môn của con chỉ là con gà mái sống với con từ nhỏ cho tới lớn
- Ây! Không có đâu! Thực ra con cũng biết mà thím không phải là người nhìn thấy tiền là sáng mắt ra. Thật ra con cũng biết làm sui với thần tiên cũng là bất đắc dĩ chứ thím có thật lòng muốn vậy đâu.
- Vâng con biết. Con sẽ thật lòng chúc phúc cho Thiên Trợ. Cái này chính là áo tân lang con đặc biệt may cho Thiên Trợ, con đã dùng loại vải tốt nhất con sẽ không để Thiên Trợ bị mất mặt đâu.
- Ờ!
Thiết Công Đạo nhận lấy bộ áo mà A Châu may cho Thiên Trợ. Bỗng dưng A Châu bật khóc khiến bà không biết phải làm sao:
- A Châu! A Châu à!.
A Châu đứng dậy vừa khóc vừa chạy bỏ đi, cô chạy ra khỏi quán thì đụng trúng Thiên Trợ. Thiên Trợ giữ A Châu lại hơi nhưng cô vùng bỏ đi:
- Mẹ à! A Châu sao lại khóc vậy mẹ?
- Đương nhiên rồi! Tân lang không muốn lấy nó thì nó phải như vậy rồi! Đây của con đó, A Châu may áo tân lang cho con ngày mai mặc đó. Mau cầm đi!
Thiên Trợ không nói gì mà nhận lấy chiếc áo mà A Châu đưa.........
Continue...
- Hầy! Ai nói là oan gia không được làm như vậy? Chỉ cần Lệ Nương thích thì được rồi! Mà còn có người cha này ta sẽ không để con gái ta bị ăn hiếp đâu! hiiiiiiiii!
Vậy là hôn sự của Lệ Nương coi như là đã sắp đặt. Họ được cha cô se duyên cho còn về phía Liễu Thanh và A Châu hai người này không đồng ý đặc biệt là A Châu. Khi nghe được tin Thiên Trợ sắp thành hôn, cô buồn bã đến nhà Thiên Trợ không biết nói gì chỉ biết ngồi khóc trước cửa. Liễu Thanh bước tới nhìn A Châu với vẻ áy náy:
- Huynh tới đây làm gì chứ! Tới tìm tụi tôi sao?
- Tôi tới đây... Tôi tới là...
- Hơ! Con trai gì mà nói chuyện cứ ấp a ấp úng giống y như đàn bà vậy! Sao rồi! Cái người hù dọa tôi hồi sáng bỏ đi đâu mất tiêu rồi!
- Thật ra tôi và cô đều là những kẻ thất bại trong tình yêu.
- Nghe không có hiểu, đừng nói mấy chuyện này với tôi nữa.
- Thật ra chúng ta đều là những kẻ thất tình, tôi không có bạn để mà tâm sự để trút hết nỗi lòng cho nên tôi mới tới đây tìm cô.
A Châu thực sự bất ngờ với câu nói đó của Liễu Thanh, hai người lại rủ nhau uống rượu và cùng hàn huyên tâm sự:
- Nghe huynh nói thì huynh là con nuôi của Thanh Hoa thần, từ nhỏ ông ấy nói một thì huynh không dám nói hai cho nên huynh không có bạn để mà tâm sự.
- Cô nói đúng!
- Được rồi! Kể từ hôm nay A Châu tôi sẽ trở thành bạn của huynh
- Hờ hờ. Làm bạn của tôi sao? Được vì tình bạn của chúng ta cạn ly!
- Cạn ly!
- Hư hừ ! Hai người chúng ta giống như nhũ mẫu của con người ta, đều bị giành lấy rồi. huuuuuu. Tôi không can tâm. Tôi không can tâm. Từ nhỏ khi sinh ra tôi đã gặp Thiên Trợ và được gả cho Thiên Trợ rồi. Huynh mau giúp tôi nghĩ ra cách gì đi. huuuu (Vừa nói A Châu vừa túm lấy cổ áo Liễu Thanh khiến anh không thở được mà chỉ kêu dí dí trong cổ họng)
- Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Tôi sắp tắc thở chết rồi! Ặc ọe
- Xin lỗi! Sức mạnh của tôi là do trời sinh. Huynh mau tìm cách gì giúp tôi đi. Ơ hừ hừ! Thiên Trợ của tôi.
- Đợi đến hôm hai người họ thành thân, cô hãy vẽ một con rắn to trên quần áo của Thiên Trợ để ngăn cản Lệ Nương tiếp xúc với Thiên Trợ. Và lúc đó cô phải nhanh chân thay thế Lệ Nương vào động phòng hoa trúc với Thiên Trợ.
- Có thật không? Được vậy thì chúng ta cùng nhau hợp tác
- Được! Nhất định sẽ thành công! (Hai người cùng nhau tung hô rất to)
Liệu âm mưu của hai người này có thực hiện được hay không và họ có thể làm gì được cặp đôi trời sinh kia. A Châu cầm áo tân lang tới trước mặt Thiết Công Đạo và ngồi xuống ghế. Thiết Công Đạo đi từ bếp ra vui vẻ nói:
- A Châu thực ra trong lòng Thiết Công Đạo thì A Châu mới chính là đứa con dâu tốt nhất.
- Con biết mà!
- Nhưng cứ nói tới rồi nói lui, không biết làm sui với thần tiên và tốt hay là xấu nữa đây. Con xem mới có đính hôn thôi mà đã mang đầy vàng với kim cương tới nhà ta rồi. (Vừa nói Thiết Công Đạo vừa giơ hai bàn tay đeo đầy nhẫn vàng và kim cương ra trước mặt A Châu)
- Đẹp quá! Hồi môn của con chỉ là con gà mái sống với con từ nhỏ cho tới lớn
- Ây! Không có đâu! Thực ra con cũng biết mà thím không phải là người nhìn thấy tiền là sáng mắt ra. Thật ra con cũng biết làm sui với thần tiên cũng là bất đắc dĩ chứ thím có thật lòng muốn vậy đâu.
- Vâng con biết. Con sẽ thật lòng chúc phúc cho Thiên Trợ. Cái này chính là áo tân lang con đặc biệt may cho Thiên Trợ, con đã dùng loại vải tốt nhất con sẽ không để Thiên Trợ bị mất mặt đâu.
- Ờ!
Thiết Công Đạo nhận lấy bộ áo mà A Châu may cho Thiên Trợ. Bỗng dưng A Châu bật khóc khiến bà không biết phải làm sao:
- A Châu! A Châu à!.
A Châu đứng dậy vừa khóc vừa chạy bỏ đi, cô chạy ra khỏi quán thì đụng trúng Thiên Trợ. Thiên Trợ giữ A Châu lại hơi nhưng cô vùng bỏ đi:
- Mẹ à! A Châu sao lại khóc vậy mẹ?
- Đương nhiên rồi! Tân lang không muốn lấy nó thì nó phải như vậy rồi! Đây của con đó, A Châu may áo tân lang cho con ngày mai mặc đó. Mau cầm đi!
Thiên Trợ không nói gì mà nhận lấy chiếc áo mà A Châu đưa.........
Continue...
v
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét